Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Cà phê sáng thứ 2: Chiếc chăn len anh hùng


 Nó là một chiếc chăn len kẻ ô vuông chéo màu đỏ. Khi còn mới, có vẻ nó cũng màu mè chói lọi lắm, nhưng sau gần 20 năm sử dụng thì màu sắc đã phai đi, đôi chỗ mòn xơ.

Bố tôi đã mua nó với giá 4,97 đôla, ở một quầy hàng từ thiện.
        
Nó là một chiếc chăn len kẻ ô vuông chéo màu đỏ. Khi còn mới, có vẻ nó cũng màu mè chói lọi lắm, nhưng sau gần 20 năm sử dụng thì màu sắc đã phai đi, đôi chỗ mòn xơ. Tôi thì thấy cái chăn vừa nóng vừa ngứa, nhưng bố tôi thì “bênh” nó: “Nó không phải là một cái chăn bình thường đâu”

Cái chăn rất to, và chúng tôi gọi nó là "chăn ôtô" - bởi nó thường được gấp gọn và đặt trong cốp sau của chiếc xe của bố, khi chúng tôi đi dã ngoại, nó thường được dùng làm “chăn picnic” khi cả nhà đi dã ngoại - tức là như một tấm thảm trải lên đá, cát và cả những cái lá thông nhọn.
Chiếc chăn bắt đầu "sự nghiệp" kỳ lạ của nó không bao lâu sau khi bố mẹ tôi cưới nhau. Bố mẹ đang lái xe dọc theo một con đường rừng thì chợt thấy khói bay lên ở phía xa. Lúc đầu, bố mẹ tôi tưởng đó là một đám lửa trại, nhưng hoá ra đó là một ngọn lửa cháy âm ỉ trong đám cây rừng.

Không có ai xung quanh và cũng không có thời gian để bỏ phí, cả bố tôi, mẹ tôi và chiếc “chăn ôtô” xông và chiến đấu với ngọn lửa. Bố mẹ đã dùng nó để đập liên hồi kỳ trận vào những bụi cây bị bắt lửa.

Cuối cùng, ngọn lửa được dập tắt nhưng chiếc chăn trông cũng thảm hại hơn một chút. Thế nhưng bố tôi cứ bảo rằng cái màu bạc phếch của chiếc chăn càng làm cho nó trông "cá tính" hơn.

Vài năm sau, khi lái xe ghé vào một tiệm thuốc, bố thấy ở góc phố, có điều gì đó không bình thường. Trong ánh chiều chạng vạng, giữa đường phố vắng hoe, bố thấy một phụ nữ đang đau đớn chuyển dạ.

Bố vội chạy tới giúp cô ấy - cùng với chiếc chăn để quấn cho cô ấy khỏi lạnh - và lái xe chở cô ấy đến bệnh viện. Gia đình cô ấy cảm động đến mức thậm chí còn nhờ bố đặt tên cho em bé.

Sau đó, trong một thời gian dài, chiếc chăn chở về vai trò “chăn picnic” của nó: chúng tôi trải nó ra ngồi xem bắn pháo hoa, ngồi xem phim ngoài trời... Nó giúp bố tôi đỡ đau lưng trong những lần lái xe đường dài. Một lần, khi trời trở lạnh đột ngột trong một chuyến đi dã ngoại, tôi vẫn nhớ là mình đã sung sướng thế nào khi được chui vào trong chiếc chăn cũ đó.

Vài năm sau, có lần bố tôi chứng kiến một tai nạn nghiêm trọng vào lúc sáng sớm. Bố lập tức dừng xe, chạy lại gần chiếc xe bẹp dúm. Trong xe là một cô gái trẻ, chảy rất nhiều máu và đang run lập cập. Bố vội lấy cái chăn quấn quanh cô gái, an ủi cô. Theo lời các bác sĩ sau đó, thì chính chiếc chăn đã giữ ấm cho cô gái, giúp cô không bị sốc...
Chiếc “chăn ôtô” chia tay chúng tôi vào một buổi sáng mùa đông giá lạnh. Thấy một người đàn ông vô gia cư run rẩy nép vào tường tránh gió, bố tôi nghĩ ngợi một chút, rồi lấy chiếc chăn ra từ cốp sau, đưa nó cho người đàn ông kia. Lần gần đây nhất bố nhìn thấy ông ấy, thì ông ấy vẫn khoác chiếc chăn trên vai.

Đó là sứ mệnh của một chiếc chăn anh hùng.

Sau đó, mẹ tôi mua cho bố một chiếc chăn ôtô mới, hoàn toàn không giống với cái cũ. Nó màu xanh biển và rất mềm mại. Nó là một chiếc chăn rất tốt, và có thể sau này nó cũng sẽ lao vào những "sứ mệnh" đặc biệt cùng với bố tôi.
 
(theo hoahoctro)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét