Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Tôi không thể thôi yêu người ấy và chờ đợi…

… 22 giờ đêm, tôi nghe điện thoại của người ấy: “Em qua coi dùm anh cái máy tính, sao nó không khởi động được. Toàn bộ tài liệu ngày mai làm việc anh lưu trong đó”.
Không hề do dự, tôi chạy qua. Cái laptop của người ấy chẳng bị gì, chỉ có người ấy là đang bệnh rất nặng bởi tôi phát hiện trong máy tính của người ấy có lưu giữ rất nhiều hình ảnh của mình.
Thoạt đầu tôi ngạc nhiên, sau đó là hoảng sợ. Tôi đã ngồi bất động rất lâu trước khi quyết định xóa tất cả những hình ảnh đó. Vậy là những điều tôi linh cảm đã thành sự thật. Tự dưng tôi muốn khóc. Không có gì đau khổ bằng yêu một người mà phải câm nín. Không có gì đau khổ bằng yêu một người mà thậm chí khi đối mặt cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt nhau…
“Tại sao em…”- người ấy hốt hoảng khi biết tôi đã xóa tất cả hình ảnh trong máy tính. Bất ngờ, người ấy nắm tay tôi… Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. 5 năm làm việc bên nhau, chưa bao giờ tôi có cảm giác này dù bàn tay người ấy đã không ít lần nắm lấy tay tôi trong những dịp công ty tổng kết, khen thưởng… Tôi thấy người ấy cúi xuống thật gần; gần đến nỗi tôi cảm nhận được hơi thở của người ấy trên má, trên môi mình…
Dường như người ấy cũng khóc…
Trong công ty, ai cũng biết người ấy là một người chồng, người cha mẫu mực. Mọi người kể với nhau chuyện hơn 10 năm qua, khi người bạn đời của người ấy bị tai nạn và liệt toàn thân, người ấy vẫn hết lòng chăm sóc vợ và nuôi dạy hai đứa con… Người ta kể với nhau, mỗi ngày tự tay người ấy tắm rửa, xoa bóp cho vợ; đêm đêm, người ấy vẫn nằm cạnh vợ để khi có bất kỳ điều gì xảy ra với người vợ thương yêu của mình thì người ấy là người đầu tiên phát hiện, xử lý…
Chính những điều đó khiến tôi ngay từ ngày mới đặt chân vào công ty đã dành cho người ấy một tình cảm thật đặc biệt. Đó là sự kính trọng, yêu quý một nhân cách, một tấm gương. Rồi tình cảm ấy đã thay đổi từ lúc nào tôi không hề hay biết. Tôi không dám bộc lộ lòng mình, không dám nhìn thẳng vào mắt người ấy dù rất nhiều khi tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng được người ấy ôm vào lòng, được cảm nhận những nụ hôn ấp áp của một người đàn ông cao quý…
Thế mà khi nó xảy đến, tôi lại lo lắng, hoảng sợ…
Đêm đó, tôi không về phòng mình. Tôi hết khóc rồi lại cười, rồi lại khóc khi người ấy xiết chặt tôi vào lòng. Tôi hạnh phúc đến nỗi đã nghĩ rằng, giá như tôi không chỉ có một mà có rất nhiều sự trinh trắng của đời con gái thì tôi cũng sẽ trao hết cho người ấy. Tôi muốn ngày mai đừng bao giờ đến để tôi được mãi mãi bên cạnh người đàn ông mà mình yêu thương, tôn thờ…
Nhưng rồi bình minh cũng thức dậy. Và tôi còn thức sớm hơn cả những tia nắng ban mai để trở về phòng mình mà không ai trông thấy. Đúng hơn là đêm ấy chúng tôi đã không hề chợp mắt. Có lẽ vì vậy mà những khoảnh khắc hạnh phúc ấy đã trở thành vô cùng...
Những năm qua, tôi đã sống bằng dư âm của những điều kỳ diệu ấy. Không có thêm một lần nào nữa nhưng dường như cả tôi và người ấy đều hiểu rằng mình đã trọn vẹn thuộc về nhau. Và tôi sẽ chờ đợi dù biết rằng, hạnh phúc đến với mình cũng đồng nghĩa với việc có một người phải đi xa…
Cứ tưởng là mãi mãi sẽ như vậy. Không ngờ, mới đây, người ấy nắm chặt tay tôi và khóc: “Khang là một người tốt. Em hãy nhận lời đi vì anh sẽ là một kẻ độc ác khi bắt em phải sống mãi như thế này…”.
Tôi đã 35 tuổi. Và người ấy muốn mai mối cho tôi một tấm chồng. Điều đó có buồn cười không? Hay là tôi phải khóc? Hay là tôi phải tiếp tục gặm nhấm quá khứ để tiếp tục sống như một kẻ bị bệnh hoang tưởng? Hay là tôi nghe lời anh mà đi lấy chồng bởi ngày ngày anh vẫn phải chăm sóc người vợ đáng thương của mình và đêm đêm vẫn phải nằm cạnh người ấy để phấp phỏng lo sợ những tai ương có thể giáng xuống bất cứ lúc nào…
Điều đau đớn nhất trong lúc này là tôi không thể thôi yêu người ấy và chờ đợi…

Theo xaluan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét