Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012

Viết cho tuổi 19


Đã từng có 1 bài viết về tuổi 18...Đấy là nó của những ngày không xa..

Của những buổi chiều đi trên con đường tràn ngập hoa sữa nơi ngôi trường yêu dấu,của những ngày hè buồn ghê gớm vừa nuối tiếc những tháng ngày cuối cùng của đời học sinh vừa ắp đầy nỗi lo học hành,bài vở...
 
Là nó của một thời vô tư,hồn nhiên, của một thời chỉ mong sao chạm tay được vào cánh cổng đại học để rồi bây giờ có được rồi lại muốn bé lại như xưa...


                        Tuổi 19-không còn mải mê với những trò chơi một thời vụng dại
 
     Nó-của tuổi 18 lớn hơn nó -1 con bé con tay cầm của khoai luộc chạy lon ton bên triền đê rượt duổi 1 con cào cào,mải mê với những trò chơi một thời vụng dại.Nó của tuổi 18 đã có nhưng suy nghĩ nghiêm túc về tương lai nhưng tương lai trong mắt nó lúc ấy đơn gian vô cùng,tương lai là đỗ đại học, là đốt cháy mình trong những kì thi rực lửa.
 
...Và nó của tuổi 18 chưa có những rung động đầu đời-những cảm xúc mong manh mà bất kì đứa con gái 18 tuổi nào cũng có nhưng nó thì không.Cái này có được gọi là phát triển muộn ko nhỉ?
 
     Và hôm nay,vẫn là nó nhưng đã sắp 19, đã là sinh viên.Cảm giác bỡ ngỡ,lạc lõng cũng đã xa.Nó lớn lên nhiều lắm.Cuộc sống xa nhà từ hồi cấp 3 đã cho nó nhiều trải nhiệm nhưng lên đại học quả là một bước ngoắt lớn.
 
    Nó đã có những người bạn tuyệt vời.Nhiều khi nó thấy mình may mắn vì luôn có nhiêu người tốt bên cạnh.Nó hài lòng với một cuộc sông như thế.Câu nói nó thich nhất là:"Mỗi lúc song gió trong đời tôi biết mình không lẻ loi".Có thể đấy là do cách nhìn cuộc sông qua lăng kính màu hồng của nó thôi chứ cuộc sống không đơn giản như nó nghĩ và cũng có lẽ cuộc sống hàng ngày chỉ biết đi từ kí túc xá ra trường rồi lại từ trường về KTX không đủ để cho nó nhiều trải nhiệm hơn,không đủ để nó nhận ra rằng cuộc sống đôi khi không phải lúc nào cũng dễ dàng và con người cũng phúc tạp không kém...
 
      Nó đã hiểu cảm giác được là cả thế giới của 1 ai đó...Lần đầu tiên nó hiểu rằng đôi khi cũng nên lắng nghe trái tim mình 1 chút,đôi khi cũng nên cho lý trí nghỉ ngơi...và làm theo nhưng gì trái tim mách bảo...và sự thực là nó thấy hạnh phúc.Phải, hạnh phúc đơn giản chỉ là không phải mệt mỏi làm nô lệ cho cái lý trí quá sắt đá của nó...
 
     Giờ nó đã lớn hơn nó của 1 năm về trước, giữ mãi nhé tuổi 18 ngọt ngào...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét