Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Đông này, tớ không bên cậu…

Hà Nội những ngày này trở rét, những cơn gió se lạnh vào mỗi buổi sáng sớm, những chiếc áo khoác nhẹ được mang ra khỏi hòm quần áo… Vậy là đông lại về và mùa đông này cậu và tớ không ở bên nhau.
Tớ và cậu đã cùng nhau đi qua bao nhiêu mùa đông rồi nhỉ? Từ những ngày còn bé xíu, hình ảnh cậu trong tớ là thằng bé hàng xóm luôn chạy sang nhà tớ chỉ để hỏi: “Nhà bác ăn cơm chưa ạ?” Rồi lại chạy về và mất hút luôn.

Những tối mùa đông, khi tớ cuộn tròn trong chiếc chăn lười biếng nằm  xem tivi thì thế nào cậu cũng sang, trên tay là củ khoai hay nắm ngô rang. Sớm lạnh mùa đông, tớ và cậu lại cùng đến trường trong những bộ quần áo nặng nề mà mẹ đã trang bị cho. Mùa đông với tớ những ngày ấy luôn có cậu…

Khi lớn lên, quãng đường đến trường của hai đứa cũng xa hơn, mùa đông vì vậy cũng nhiều điều đáng nhớ hơn. Nếu những ngày hè tớ kiên quyết phải tự đi xe đến trường, thì đông đến tớ nhất định đòi cậu đèo tớ.

Tớ sợ lạnh, sợ cảm giác bị những cơn gió thổi vào mặt, tê buốt, sợ đôi bàn tay lạnh cóng đến lớp không thể cầm được bút…Tớ sợ nhiều thứ lắm nên tớ ích kỉ ngồi sau lưng cậu để đến trường trong mỗi mùa đông giá rét.

Đoạn đường ấy là những câu chuyện, là sự vô tư của những đứa trẻ, là bài vở, là những tranh cãi thật trẻ con. Sau này, tớ có hỏi cậu: “Ngày đấy cậu không lạnh hay sao mà lại đồng ý đèo tớ đi học?”, cậu chỉ cười và bảo: “Tớ thích như vậy”.
Đông này, tớ không bên cậu…
Cảm ơn cậu vì sở thích ấy để tớ luôn được đến trường ấm áp trong mỗi mùa đông. Mùa đông ngày ấy với tớ còn là hình ảnh cậu bạn mỗi tối lại qua nhà học bài, cùng tớ ăn miếng bánh nóng mà mẹ tớ làm cho hai đứa, cùng nhí nhách cắn từng hạt hướng dương còn sót lại trong túi từ giờ học buổi sáng.

Mỗi người theo đuổi một ước mơ, để rồi mùa đông đầu tiên của ngày cấp 3, tớ nghĩ tớ và cậu sẽ không gặp nhau. Nhưng cậu và tớ vẫn cùng về nhà vào cuối tuần, vẫn cùng chia nhau từng củ khoai nướng, kể nhau nghe những câu chuyện của một tuần đã qua.

Câu chuyện không đầu, không cuối, không điểm chung nhưng vẫn khiến tớ cười trong mùa đông ấy. Và những mùa đông sau đó vẫn vậy. Là tin nhắn vào mỗi tối nhắc tớ đi ngủ sớm, nhắc tớ mai có gió mùa đông bắc; là những cuốn sách cậu gửi tớ đọc để không nghĩ lung tung mỗi lúc ngồi một mình. Có lẽ vì chuyện học hành, thi cử nên tớ đã đi qua những mùa đông ngày cấp 3 rất nhanh; nhẹ nhàng dù không phải lúc nào cũng có cậu bên cạnh.

Nhưng đến mùa đông này, cậu và tớ đã ở cách nhau khá xa. Hôm Hà Nội có đợt gió mùa đầu tiên, thì nơi cậu ở vẫn có nắng, vẫn áo sơ mi ra đường. Cậu bảo đông này sẽ gửi cho tớ chút nắng ấm của Sài Gòn để tớ không còn thấy lạnh nữa.

Nhưng tớ đâu có sợ cái lạnh của mùa đông, tớ sợ vì tớ sẽ phải đi qua đông này một mình. Tớ mong lại có một người chia nhau với tớ củ khoai nhỏ, cùng tớ đạp xe trên con đường quê để ngửi thấy cái lạnh của thôn quê và cùng tớ cảm nhận những ngày đông…

Cậu bảo tớ phải lớn lên, phải có những khoảnh khắc mùa đông của riêng tớ. Nhưng có lẽ thành thói quen mất rồi nên mỗi lần đi học về một mình, trong cái lạnh đầu mùa, tớ lại nhớ đến cậu, người bạn đã cùng tớ đi qua rất nhiều mùa đông…

Theo dantri

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét