Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Bay lên nào, chong chóng ơi!


Em ước mình là gió, em sẽ cất tiếng hát mỗi chiều hè và nâng cánh cho chong chóng chúng mình bay xa hơn. Còn anh, anh phải là nắng cơ. Vì nắng sẽ sưởi ấm cho em và soi đường cho chong chóng chúng mình về nhà. Em sợ chong chóng lạc đường mất!

Cây chong chóng đầu tiên anh đặt vào tay em là cây chong chóng dừa. Chong chóng bốn cánh mỏng manh một màu xanh thẫm. Chong chóng là món quà anh dỗ dành em. Chong chóng làm cô bé hàng xóm nín khóc.

Mùa chong chóng là những ngày hè đổ lửa. Từng chiếc lá dừa dài nhọn như lưỡi gươm va vào nhau lạo xạo. Bàn tay anh khéo léo ngắt từng lá dừa gấp chong chóng cho em. Chiều hè, em trốn mẹ theo anh đi thả chong chóng. Từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán, anh nhìn em. Chong chóng em cầm tay quay tròn. Em cười giòn tan! Anh cũng cười giòn tan! Cả khoảng trời tuổi thơ của em có anh và chong chóng.Nhắm mắt lại đi em và tay cầm lấy chong chóng nhé! Em đã thấy gì chưa? Chong chóng đang bay lên. Chong chóng nâng cánh ước mơ cho em và cả cho anh nữa. Chong chóng cũng mải chơi như em í. Nhưng đừng lo chong chóng bị lạc đường, em nhé! Bởi chong chóng sẽ rất nhớ em. Còn anh nữa, anh sẽ giúp em tìm chong chóng về mà!

Tại sao chong chóng lại phải là bốn cánh. Em thích năm cánh cơ! Vì chong chóng sẽ như đoá hoa cúc tuyệt đẹp. Hay chong chóng giống như ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm. Và cũng tại vì anh toàn gấp chong chóng bốn cánh cho em hoài!

Ngốc thật! Chong chóng sao có thể là năm cánh. Cánh trái, cánh phải là cánh anh, cánh em. Cánh trên, cánh dưới là cánh xa, cánh gần. Thế đấy, chong chóng chỉ cần đủ bốn cánh mà thôi.

Cầm chong chóng dừa mùa năm trước đã héo khô trong lòng bàn tay. Anh đã tặng em trước khi lên trường nhập học xa nhà. Một năm rồi, chong chóng ngủ buồn thiu trong hộp giấy. Giờ em đã hiểu cánh xa, cánh gần là cánh nhớ, cánh thương phải không anh? Em chợt oà khóc vì những điều thật giản dị.

“Em vẫn mơ về một ngày mình bên nhau. Em vẫn mơ về một ngày mình có nhau, như lúc xa xưa em bên anh đùa vui. Chong chóng bây giờ chỉ còn lại nỗi nhớ!...”. Chong chóng nhớ anh. Em cũng nhớ anh. Em buồn vì không có anh bên cạnh em lúc này, không có anh gấp tặng chong chóng dừa cho em nữa.

Hay anh quên em rồi?

Chuông điện thoai rung, là anh gọi:

- Ngốc à! Ra đón anh đi này! Anh đã về rồi, còn mang cả chong chóng dừa cho em đấy!

Chưa kịp đặt chong chóng khô lại trong hộp, em chạy ào ra cửa. Cảm giác dịu ngọt nơi con tim đổ về làm em hơi bối rối.

Nắng lên cao và gió.

Mùa chong chóng lại về rồi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét