Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Cha rũ bỏ con từ trong "trứng nước"


Trước khi mất, mẹ bảo gặp lại cha hay không là quyền của con nhưng sao con có thể tha thứ cho lỗi lầm ấy.

  Lời nói cuối cùng trước khi qua đời mẹ dành để nói về cha
Lời nói cuối cùng trước khi qua đời mẹ dành để nói về cha

Mẹ bảo, tôi đến với mẹ là một cơ duyên may mắn trời cho, chưa bao giờ mẹ tiếc nuối vì đã có tôi. Hồi đó, mẹ là một phụ nữ 30 tuổi, không xinh đẹp sắc sảo, không cá tính mạnh mẽ... Mẹ tự nhận mình là một người con gái bình thường không có gì nổi bật giữa đám đông. Mẹ luôn vui vẻ, hòa đồng, đôi khi thoảng chút buồn vì chuyện "muộn chồng".

Nhiều người bảo mẹ "kén" nhưng mẹ không cho là như vậy. Mẹ muốn tìm được đúng người đàn ông mình yêu thương chứ không muốn "nhắm mắt" lấy một người để rồi có một cuộc sống nhàn nhạt, cả đời ôm hai chữ "cam chịu". Mẹ chỉ cười khi nghe biết bao lời giục giã, chọc ghẹo của mọi người xung quanh. Bao người đàn ông đến tán tỉnh rồi lại ra đi, mẹ không luyến tiếc.

Mẹ gặp ba, một vật thể mới lạ ngoài quỹ đạo đối với cuộc sống vốn êm đềm của mẹ và gia đình. Ba không phải là một người học hành đến nơi đến chốn, trong khi mẹ có hai bằng đại học. Ba không có công ăn việc làm ổn định, còn mẹ làm việc trong một công ty lớn và tự tin với mức thu nhập khá. Ba lông bông, chơi bời, mẹ dịu dàng, ngoan ngoãn. Gia đình ba phức tạp, gia đình mẹ cơ bản... Rất nhiều điểm khác biệt giữa hai người nhưng mẹ lại yêu ba tha thiết.

Mẹ yêu người đàn ông này vì nụ cười và ánh mắt hiền lành khi ở bên mẹ, yêu cái cách ông nói những lời động viên mẹ, yêu cái cách ông chăm sóc mẹ, công việc của mẹ trôi chảy hơn từ khi yêu ba... Khi bên cạnh ba, nụ cười của mẹ như tỏa sáng, ai cũng nhận ra, lâu lắm rồi không thấy mẹ hạnh phúc như vậy. Mọi người mừng rằng tuy muộn nhưng mẹ đã tìm thấy đúng người đàn ông mẹ yêu thương.

Nhưng rồi hai người chia tay vì ba bảo mẹ ngoan quá, quê quá, không biết "chơi". Ba bảo mẹ chỉ là một trong số các cô gái vì nhẹ dạ cả tin nên trở thành nạn nhân của ba. Mẹ hận ba nhưng sâu thẳm trong tim vẫn yêu ba. Mẹ dùng mọi lý lẽ để biện minh cho người đàn ông đó như ba thiếu tự tin vì hoàn cảnh chênh lệch khác nhau, ba không muốn làm mẹ khổ nếu hai người cưới nhau... Mẹ càng tìm mọi cách để kéo ba lại gần thì ba càng tìm mọi cách để đẩy mẹ ra xa.

Rồi mẹ phát hiện ra mình có thai. Một người con gái chưa chồng nhưng không bao giờ nghĩ đến việc bỏ đi giọt máu của mình. Mẹ không sợ miệng lưỡi thế gian đến với bản thân, chỉ lo ông bà ngoại phải mang tiếng xấu vì con gái nên quyết định tránh đi một nơi để sinh con. Mẹ không dùng con để ràng buộc ba mà coi con như một nguồn hạnh phúc, an ủi về sau. Vì khi chia tay ba, mẹ đã xác định sẽ không đến với người đàn ông nào khác nữa. Không thể có người đàn ông nào khiến mẹ yêu như đã yêu ba, cả cuộc đời mẹ chỉ là của một người đàn ông duy nhất đó mà thôi. Con là món quà kỷ niệm tình yêu của mẹ. Có được con, sinh con, nuôi con lớn khôn biết bao nhọc nhằn vất vả.

Mẹ bảo trong tiếng Hán, chữ "an" được viết gồm chữ "nữ" đứng dưới một mái nhà. Mẹ đặt tên con chỉ một chữ "An", mong con gái mẹ tìm được mái nhà bình yên, không như mẹ phải vất vả bon chen một mình giữa cuộc đời để nuôi con khôn lớn. Con yêu mẹ vô cùng vì biết tình yêu của mẹ dành cho con to lớn hơn mọi thứ trên đời này.

"Đau nhất không phải là bị ai đó từ bỏ mà là từ bỏ một ai đó nhưng trong lòng vẫn rất yêu". Có một người đàn bà đã từ bỏ người đàn ông của cuộc đời mình khi trong lòng vẫn yêu tha thiết, người đàn bà đó là mẹ. Mẹ từng mong ước được là một người phụ nữ đứng đằng sau giúp chồng vượt qua những khó khăn trong công việc, cuộc sống, được chăm sóc chồng, được đẹp trong lời ăn, tiếng nói, hành động, dáng vẻ vì chồng... Mong ước đó của mẹ không thành sự thực. Ba không tin hay cố tình tỏ ra không tin chuyện mẹ có thai và muốn sau khi sinh, mẹ phải chứng minh đứa trẻ là con của ba. Với người phụ nữ 30 tuổi, yêu và muốn có con với người mình yêu không phải để ràng buộc. Hành động của ba là sự xúc phạm quá lớn. Mẹ một mình nuôi dạy con, một mình yêu thương như muốn bù đắp cho con những thiếu thốn tình cảm trong gia đình khuyết bóng người cha.

Nhưng mẹ chỉ ở bên con được 30 năm. Trước khi mất, mẹ để lại cho con các quyển nhật ký mẹ viết về ngày yêu ba, những đau khổ, dằn vặt khi chia tay, những ngày tháng vất vả vì con... Đưa cho con ảnh, địa chỉ của ba, mẹ nói: "Cuộc đời mẹ có hai việc lớn đã hoàn thành. Một là, có được con cho đến ngày hôm nay. Hai là, có được căn nhà ở vùng đất này. Đây là quê của ba con, là quê nội của con. Dù thế nào thì mẹ cũng muốn con biết rằng gốc gác của con ở đây, quyết định gặp ông ý hay không là tùy ở con".

Con không biết mình có nên gặp ông ý không? Người đàn ông đó không công nhận con ngay từ trứng nước. Tình yêu của mẹ bị ông ta nghi ngờ, chà đạp. 30 năm nay, con khóc, con cười, chỉ có mình mẹ ở bên. Người đàn ông khiến mẹ đau khổ đến tột cùng khi bị rũ bỏ, khiến mẹ phải chịu cái tiếng chửa hoang và con là một kẻ không cha. Người đàn ông đó không hề biết mẹ đã một mình "vượt cạn" nguy hiểm ra sao, cũng chưa bao giờ phải thức trắng bên giường bệnh của con, không cùng mẹ con lang thang nơi đất khách quê người, không biết niềm vui ngày con đỗ đại học, ngày con mang về nhà đồng lương tháng đầu tiên...

Mong lắm một lời khuyên từ tất cả mọi người, những người đã có con và chưa có con, những người trẻ tuổi và những người nhiều tuổi, giàu kinh nghiệm sống, những người quen và cả những người không quen... Có nên gặp ông ý không?

 (theo ngoisao)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét