Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012

Mùa mưa – mùa của ly tan lại về…

Mùa mưa – mùa của ly tan lại về…


Quyện trong vị ngọt hoang đường của viên kẹo tình yêu chính là vị đắng miên man đang dần tan ra đến mọi ngõ ngách con tim…

Con người vẫn lao vào sự thôi thúc mãnh liệt mang tên là “tình yêu”… như họ đã từng…

Một số người cho rằng sau hàng khối những nỗi đau mà họ nhận được hay cho đi, họ đã tích lũy đủ chất để tạo nên một tình yêu lý tưởng nhất mà họ hằng tìm kiếm… họ vươn tay ra ngoài ban công Cuộc sống đầy nắng và ôm vào trong tim tình yêu diệu kỳ của chính họ. Họ mĩm cười trong phút giây và khi thứ tình yêu đó bắt đầu tan đi, họ ngỡ ngàng lặng lẽ nhận ra… tất cả cũng chỉ là những niềm đau le lói…

Một số người khác tuy già dặn về tuổi đời nhưng khi ai đó nhắc tới tình yêu, họ mới thấy mình trẻ con biết mấy khi hầu như chẳng biết gì. Họ ngay lặp tức lao vào trò chơi mang tên “yêu cho biết” tình yêu có mùi vị thú vị thế nào và khi cái “thú vị” ấy thấm dần trong những nụ hôn đầu đời, những cái nắm tay bẽn lẽn… để rồi xa nhau trong những phút giây khắc tạc vào con tim tượng đài thời gian vĩnh cửu… Và rồi họ vẫn cứ đứng đó, lặng ngắm những kỷ niệm trôi lang thang qua ký ức, họ đau đớn với những tan vỡ đầu tiên và họ dừng lại ở đó mãi mãi…

Lại có những con người khác nữa, họ đứng ở trên cao kia, nhìn xuống những sinh linh đang quằn quại với cái tình yêu nhởn nhơ bên dưới. Họ tặc lưỡi và họ thề với lòng là sẽ không bước một bước chân nào vào cái hồ nước trong xanh thăm thẳm toát lên cái vẻ mát mẻ ngọc ngà nhưng thực chất là một vũng bùn lún sâu vô đáy… Tất nhiên, có thể họ sẽ không bao giờ biết được tình yêu là gì, sẽ không đau đớn, không muộn phiền, không lang thang góc phố, không mất ngủ hàng đêm,… Họ thông minh đấy, nhưng họ quá nhu nhược…

Loại người cuối cùng, thuộc thế giới của sự chờ đợi, họ chậm chạp đi qua thời gian một cuộc sống yên bình… và khi tình yêu đến, họ trải lòng ra để nhận lấy nó, như một món quà mà mẹ Cuộc sống nhân từ đã ban cho. Sự chấp nhận luôn tồn tại như một phép biện chứng duy vật logic nhất của tự nhiên trong con người họ. “Đừng tìm kiếm tình yêu, hãy để nó tìm ra bạn” một người nào đó đã bảo với tôi như thế, và đến bây giờ câu nói này vẫn theo tôi trên mọi forum như một lời khuyên chân thành nhất. Nếu tình yêu là của bạn, nó sẽ luôn là của bạn cho dù nữa kia của bạn có còn bên bạn hay không. Nếu tình yêu đó không phải là của bạn, hãy chấp cho nó đôi cánh để nó bay về với nữa kia của nó, hãy biết hạnh phúc với hạnh phúc của tình yêu mà bạn đã cho đi…



Chấp nhận – bạn sẽ bớt đau hơn đấy…

Bạn thuộc loại người nào? Tôi thấy tôi chẳng thuộc loại người nào cả.

Yêu một người thật sự không khó, khó là ở chỗ bạn giữ người đó bên cạnh bạn được bao lâu? Một ngày, một tuần, một tháng, một năm, hay vài chục năm?

Tình yêu không bao giờ là mãi mãi – nếu có, họa chăng đó chỉ là thần thoại, chỉ là nói xạo một cách thô bỉ và xa xỉ! Rồi thì bạn hay người bạn yêu cũng rời xa bạn thôi, một ngày nào đó, họ cũng sẽ buông tay bạn ra để nắm lấy một bàn tay khác, cho dù đó là bàn tay một con người hay cuối cùng là bàn tay tử thần xương xẩu…



Một khi con người chưa tiến hóa đến mức tiêu biến đi quả tim – họ sẽ còn yêu…

Trái tim chính là thứ xấu xa nhất, nó giữ cho ta sống, tồn tại và hoạt động; nhưng cũng lại chính nó đánh vào ta những cái nhói đau thấm thía nhất, có khi như muốn chết đi… muốn tan ra với không gian… muốn biến mất vĩnh viễn để không còn phải cảm nhận, phải đau khổ…

-------------------------------------------------------

Nhưng…
Dẫu cho viên thuốc bọc đường có đắng đến mấy thì cái ngòn ngọt nơi đầu môi vẫn cứ nguyên vẹn như chính cái tên gọi tình yêu mà nó riêng mang. Người ta có thể trở thành bất cứ cái gì, làm được bất cứ điều gì, hay quật tan bất cứ thử thách nào… khi người ta đang yêu. “Cuộc sống màu hồng” luôn là nguồn năng lượng siêu nhiên vô tận cho bất kỳ ai đã từng một lần sống trong nó.

Xuyên suốt qua tất cả những quá khứ màu đen, đám mây lung linh tuyệt đẹp của những ký ức màu hồng vẫn còn nguyên đó, dù cho ta có già đi bao nhiêu tuổi, có trải qua bao nhiêu chai sạn cuộc sống…

Bạn nhớ gì về tình yêu đầu tiên của bạn? có phải chăng những cái gượng cười đầu tiên của người con trai, con gái ấy mãi mãi tồn tại như là một phần hữu hình trong bạn…



Tình yêu cũng như một đấu sĩ không khoan nhượng, nó sẵn sàng hạ gục bất kỳ ai coi thường nó, không xứng đáng hay không đủ năng lực giữ gìn nó. Chỉ có những người từng trải nhất, chỉ có những người thông minh và tâm lý nhất, chỉ khi bạn đau đớn đủ nhiều và đủ lâu, chỉ khi bạn cảm nhận được cái hòa quyện của sự ngọt ngào và chất đắng chát tạo nên một thứ hoàn toàn mới – một thứ lửa nóng ấm và cháy âm ỉ giữ cho tình yêu bạn gắn kết và tỏa sáng. Và ngay cả khi bạn “đã” là như vậy, bạn cũng chỉ mới mơ hồ biết được tình yêu là gì thôi, đừng buồn, vì không ai, không con vật hay thứ gì có thể định nghĩa hay giải thích cho bạn một cách rõ ràng thứ cảm giác cám dỗ, lôi cuốn, thu hút, đam mê, tan nát, hạnh phúc, rộn ràng, mơ mộng, … mà bạn đang cảm thấy hay gọi chung một cái tên là Tình Yêu đó – là gì?

Bạn chưa yêu, sắp yêu, đang yêu, đã yêu hay sẽ tiếp tục yêu nữa?



Đừng sợ! Hãy dũng cảm nhảy ùm vào những nỗi đau, bơi qua bờ bên kia… với một chút bản lĩnh, một chút may mắn và bạn sẽ chạm tay vào nơi lung linh của ngọt ngào và hạnh phúc.

Tôi đã không còn bi quan nữa và tôi tin bạn cũng sẽ như vậy, tôi vẫn đang tìm kiếm và chờ đợi tình yêu thật sự của tôi, một ngày khi tôi tìm thấy hoặc giá như là sự chờ đợi của tôi không phải là vô nghĩa, tôi sẽ dũng cảm – dũng cảm với tình yêu của chính mình.

Bạn cũng phải như vậy đấy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét