Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

TÔI HẬN…HẬN ĐỜI HẬN NGƯỜI….


Nắng…tôi ghét cái nắng chói chang, nó gay gắt vào mặt tôi..tôi ghét cái mùi mốc xịt của mạ non, cái mùi khăng khẳng của rạ, tôi ghét, ghét cay ghét đắng, ghét cái vị chua chát của mùi bốc hơi của đất…

      Mưa tôi cũng đã từng ghét mưa thế nhưng hôm nay tự dưng tôi lại yêu mưa…tôi muốn nghe cái mùi vị của đất….tôi muốn mưa tạt vào mặt tôi ran rát….mưa sẽ gạt bỏ đi nước mắt của tôi….tôi yêu mưa từ khi nào vậy?? Từ khi người nói người sẽ đi…người đi ư…uhm thì người đi…người cứ đi nếu người muốn..
TÔI………HẬN ĐỜI…HẬN NGƯỜI….HẬN BẢN THÂN TÔI… TÔI HẬN….
Mặt trời đã lụi tàn về phía sau núi..nó đang ẩn mình để sớm mai còn thức dậy…những con người đang hối hả về nhà…tiếng cười nói râm ran…vui vẻ…sao họ lại vui thế, sao họ lại cười trong khi chiều buông xuống lòng tôi đang trĩu nặng, một gánh nặng đang đè lên vai nhỏ bé của tôi…Tâm trạng tôi đâng u sầu, một nỗi sầu tê tái…hôm nay trời không mưa, nước mưa không tạc vào người tôi nhưng tôi lại thấy đau…đau nhói..tôi đau lắm người ơi..người có hiểu cho tôi không? tôi đau từng cơn khi tôi nhớ tới người.. tôi nhớ lời người nói đã làm tổn thương tôi…Hôm nay ngày 23/5/2012 sẽ là ngày cuối cùng tôi viết nhật ký cho người, cũng là ngày tôi sẽ quên người kể từ ngày mai…….và khi sớm mai thức dậy người sẽ biến khỏi cái đầu của tôi…tôi sẽ cho người vào cái ngăn tủ dày nhất, tôi sẽ khóa người lại không cho người thoát ra để làm tim tôi nhói đau lần nữa…tôi sẽ tàn nhẫn như cách người tàn nhẫn với tôi……
TÔI HẬN ĐỜI……..
Cuộc đời thật bất công, yêu thương cho nhiều, hi sinh cho hết mình thì cũng nhận lại sự giả dối từ một lời nói…chỉ đơn giản một lời nói của đời mà nó đã làm tim tôi tê tái, nát tan, vụng vỡ…Đời …cái đời thật nực cười…Tôi một con người không phải là yếu đuối…không phải nhẹ dạ…tôi có niềm tin..tôi biết yêu thương..biết nhường nhịn…và như bao con người khác tôi cũng biết đau..biết khóc..biết van xin..nhưng cái đời nó đã dạy tôi yếu đuối cái đời nó biến tôi thành một đứa con gái ngu ngơ..khờ khạo…tin người tôi tin đến tận đáy…nhưng rồi tôi đã chết…tâm hồn tôi đã chết…..chết rồi cuộc đời à…tôi chết rồi…Vì thế….
         Tôi buông tay đầu hàng rồi…xin đời hãy để tôi yên, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi, tôi cũng đủ cảm ơn đời…sao đời lại biến một đứa hay nói..hay cười..nhí nha nhí nhảnh, không suy tư, không vấn vương lại thành thế này hả đời….van xin đời hãy tha cho tôi…nếu đời cứ biến tôi thành một con người mới thì đời à tôi sẽ hân..hận..hận đời lắm đấy…ĐỜI đã dạy tôi cách sống mới, cách sống 2 mặt…trước thì vui tươi, hồn nhiên…sau thì dối trá, dối người…tôi đã sống thế đó đời ak…nhưng tại ai, tại ai mà tôi phải sống thế cũng vì tại Đời…Đời bắt tôi phải thế nên tôi phải theo cho kịp nếu không đời sẽ loại bỏ tôi sao..đời sẽ giết chết tiềm thức tôi…tôi còn tương lai, tôi cũng có ước mơ mà phải không đời….nên đời ơi tôi đã buông rồi đó….đời cũng buông tha tôi nhé….hãy cho tôi một niềm tin, hãy để tôi đi trên cuộc đời này mà tôi không cần một điểm tựa, một bờ vai…một đôi bàn tay kéo tôi…..TÔI VAN XIN ĐỜI
         TÔI………HẬN…………NGƯỜI………
NGƯỜI ƠI…..người có hiểu nỗi lòng tôi giờ này không?????….khi đêm xuống là lúc tâm trạng đang trỗi dậy nó lấn áp mọi niềm vui…nó bỏ quên tất cả mọi công việc…nó chỉ còn là nỗi nhớ..là nỗi sầu..là niềm đau…
Giờ này tôi đau lắm người ơi…tôi đau quặng từng cơn…nó cứ nhói lên trong tim tôi…tôi phải làm sao để quên người đây…người tàn nhẫn lắm..người ác độc hơn tôi nghĩ…người đến người cho tôi một bầu trời đầy hoa thơm…hoa đẹp…rồi cũng chính người đã phá tan cái bầu trời thơ mộng của tôi…người cho tôi hi vọng rồi người nỡ cướp nó đi để cho một người khác…người làm tôi đau…liệu người có đau như tôi không? người có thấy vui không…người có cười haaa lên vì tôi đã đau không?? tôi biết người cũng đau…phải không người…có những thời gian người cũng nghĩ và nhớ đến tôi…người cũng nhảy cưỡng lên khi nhận được tin nhắn của tôi…người cũng băng khoăn, háo hức chờ đợi tin nhắn tôi khi tôi chưa kịp nhắn tin cho người phải không?????

Người cũng đã từng đau…đã từng biết cảm giác chia ly…thế sao người nỡ làm thế với tôi…TÔI HẬN NGƯỜI…người nghĩ tôi yêu người thì tôi không hận sao, tôi hận lắm người ak….TÔI MUỐN CẦM DAO ĐÂM CHẾT NGƯỜI NỮA KIA……..như thế tôi mới hả hê cơn giận trong người tôi…
Người tàn nhẫn lắm…người đã biết tim tôi đã có nhiều vết thương rồi …vết thương đó chưa nguôi ngoa..chưa lành lặng…chưa bớt hẳng thế mà người nỡ xé tung nó ra….người khoét cái vết thương ấy sâu hơn…và giờ tôi có tìm được người yêu tôi đậm sâu thì vết thương ấy sẽ chẳng bao giờ xóa…chẳng bao giờ lành..
              Có lúc tôi đã muốn buông người rồi chứ…nhưng người cứ quanh quẩn nơi đây làm sao tôi buông được…tôi buông rồi thì người lại kéo tôi dậy…người cho tôi một ngày mơ mộng…người cho tôi một ngày được sống trong cái hạnh phúc của người….và hết một ngày thì người lại xô nhào tôi xuống lần này người đẩy tôi đi xa hơn…người tàn nhẫn hơn những người tôi gặp trước đây…họ chỉ xô tôi ngã nhào rồi họ quay đi, họ không quay nhìn lại xem tôi sống hay chết…tôi cũng ghét họ, nhưng tôi không hận họ mà tôi còn cảm ơn họ kia…Người thắt mắt vì sao tôi không hận họ mà tôi HẬN NGƯỜI ư…..Đơn giản lắm người ak…tôi nói cho người nghe…” họ buông tay tôi, họ đi, họ làm tôi đau một lần, để tôi còn bước dậy đi tiếp” còn người” người buông tôi ..rồi người sợ tôi đau người lại kéo tôi…tôi đau đau gấp trăm ngàn lần…và chính người khiến tôi không thể tin vào cái gì gọi là tình yêu..”
             Người bảo tôi” e hãy tìm cho mình một hạnh phúc mới” người nghĩ tôi có thể đứng lên đi tiếp sao…khi mà trong tôi đang còn cái vết thương có mủ ấy….liệu tôi có tìm được đi chăng nữa thì niềm tin tôi cũng đã chết rồi người à…nó chết lúc người nói người đi…tôi đã bán linh hồn tôi cho quỷ sứ rồi…
NGƯỜI TÀN NHẪN lắm….người đã trang bị cho người bộ “Thần kinh thép” còn tôi, tôi chưa trang bị cho tôi bộ ” Thần kinh sắt” thì làm sao tôi có thể không đau….tôi chưa kịp chuẩn bị hành trang..người cũng chưa cho tôi thời gian để tôi đối phó với mọi tình huống xấu xảy ra….vậy mà người đành lòng hất hủi tôi….người bước…bước…cái bước đi của người nó làm tôi không thể tin vào bất kỳ người con trai nào….và người đã tạo trong đầu tôi một suy nghĩ…”đàn ông không thằng nào tốt”…không phải tôi “quê đũa cả nắm”…. đâu người à..mà là do chính người phải bắt ép tôi phải như thế…tôi đâu có muốn đổ tội cho người khác…tôi cũng không muốn người đến sau người sẽ đau như tôi…..nhưng bắt buộc, bắt buộc tôi phải làm thế….chắt người hiểu hơn tôi về điều đó……
          NGƯỜI LÀ ĐẠO DIỄN………TÔI LÀ DIỄN VIÊN…..đấy có phải là cái câu chuyện mà người viết ra không?????? người bảo tôi đóng với người để người cảm nhận được hương vị của tình yêu…để người khoe với đời người cũng có người yêu….và rồi khi diễn xong người bỏ tôi lại vở kịch người đã sắp đặt sẵng…nhưng cái vở kịch ấy còn đang dang dở mà….nó kết thúc bi thảm thế sao người….tôi hỏi người sao người không viết câu chuyện kết thúc có hậu…người bảo tôi không có năng khiếu….không hợp vai diễn là nhân vật bi kịch… câu chuyện về tình cảm ,vậy sao người lại bỏ tôi lại….sao người không cùng tôi kết thúc một câu chuyện có hậu…một hài kịch…người là ĐẠO DIỄN mà…chuyện người viết sao thì tôi đâm đầu đống vậy thôi…sao người không chọn người khác thử vai mà người chọn tôi, để rồi người nói tôi không hợp vai…người nhìn người thì người biết chứ bởi lẽ ngươi là một ĐẠO DIỄN QUÈ……….
            THÔI THÌ NGƯỜI ƠI………tôi thật sự xin lỗi người nhé…khi người đi người nói tôi đừng viết nhật ký cho người nữa…tôi đã uhm…nhưng người hiểu tôi mà….tôi vốn sống nội tâm…tôi chưa hề kể cho ai nghe về cái ngã rẽ cuộc đời của tôi…và người là người đầu tiên biết được điều đó…nên tôi xin người đừng trách tôi sao không giữ lời hứa….tôi không thể nói cho ai nghe được thì tôi viết….người cũng thương tôi chứ..người không muốn cái tâm trạng ê oải của tôi sẽ giết mòn tôi chết chứ…..TÔI XIN LỖI NGƯỜI …….
            TÔI……..HẬN BẢN THÂN TÔI………..
  TÔI HẬN TÔI NGƯỜI À………tôi hận sao tôi lại tin người đế thế….sao tôi không trang bị cho mình một bộ”Thần kinh thép” như người. Tôi cũng đã đau thế mà tôi lại không rút ra được bài học..Tôi tự trách tôi….TẠI SAO TÔI NGU đến thế….tôi ngu đến mức tôi không thể tính toán mọi việc làm theo lý trí mà lại nghe lời con tim…cũng bởi vì TÔI YÊU NGƯỜI….người biết không????????
             Và rồi kể từ người ra đi tôi sẽ biến tôi thành một đứa tàn bạo hơn người…tôi sẽ buông rồi tôi kéo rồi tôi buông …tôi sẽ dằn dọc như mèo bắt được chuột…khi nào chuột chết thì mèo mới nuốt chửng nó….tôi sẽ lạnh lùng ..khép kín… tôi cũng không đặt niềm tin vào bất kỳ ai và cho ai một tình yêu vĩnh viễn…từ nay tôi sẽ sống ích kỷ hơn…tôi sống chô riêng tôi mà tôi không phải nghĩ đến người…người có thể cho tôi là kẻ ích kỷ…người nói vì người có quyền phê bình tôi…ai đã dạy tôi…chính người dạy tôi….và tôi sẽ thay người làm ĐẠO DIỄN…tôi sẽ viết câu chuyện khác người….câu chuyện là một hài kịch kết thúc có hậu…chứ không như người…
           Người đi tôi hận nhưng trong tôi vẫn mong người đươc hạnh phúc….người vui tôi cũng vui…người buồn tôi cũng buồn…tôi đang dối lòng đó người à…làm sao tôi vui khi người đang bên ai đó nhắn tin trò chuyện suốt đêm….còn tôi đang trông chờ cái tin nhắn của người…nhưng dù thế nào đi nữa thì TÔI VAN XIN NGƯỜI..hãy đi thật xa…hãy buông tôi ra….và đừng nhìn lại phía sau…tôi sẽ tự đứng lên mà không cần bàn tay ai đó chìa ra và kéo tôi dậy….vì tôi cũng sợ người đó như người kéo tôi rồi lại buông tôi….tôi học được cách buông rồi lần này là tôi dứt khoát chứ không phải người….
                 Hôm nay trời không mưa người à…tôi muốn nghe cái mùi vị của đất khi trời mưa mà người đã nói cho ai đó nghe…..tôi muốn ngồi dưới mưa để nghe hơi thể của tôi mà không sợ ai nghe…tôi muốn nước mắt tôi hòa lẫn vào mưa để sớm mai không ai biết tôi đã thúc thít suốt đêm….và tôi muốn ôm trọn trái đất vào trong người tôi…vì trong trái đất đó có người….tôi muốn gào thét lên thật to để cho người biết rằng mất người làm tôi khổ sở đến nhường nào…
TÔI ĐAU ….nhưng người đừng lo….tôi sẽ lại là tôi…tôi hận tất cả mọi thứ nhưng tôi vẫn còn những người xung quanh….tôi chỉ mất đi cái tình yêu nhỏ bé thôi chứ không mất đi tất cả ….TÔI ĐI NGƯỜI NHÉ….
           Tình yêu là thứ xa xỉ nhất mà tôi đem cho người…….tôi sẽ cân nhắc nó…sẽ chẳng ai nghe được một câu nói ” E YÊU A”  từ tôi….


(theo truyennganhay)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét