Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Khi mối tình đã đi qua…

Em trưởng thành hơn, biết dũng cảm đấu tranh cho tình cảm của mình.

Cách đây 3 năm, em và anh đã tình cờ bước vào đời nhau. Em nhớ mãi cái ngày đầu tiên đó, em ngô nghê với tình yêu nồng nàn của anh. Vậy mà 3 năm rồi anh à, em nằm đây nghe Một lần cuối và viết để dặn lòng mình xếp ký ức vào quá khứ đi thôi. Mình bên nhau chưa được một năm nhưng đã chính thức không là gì của nhau hơn hai năm rồi, và cũng chừng ấy thời gian anh thuộc về người con gái khác. Nghĩ vậy thôi tim em cứ thắt lại anh ơi.
Những ngày mùa thu này, em cứ chiêm nghiệm về những kỷ niệm của mình để ru mình vào giấc ngủ, vì em cố nhớ tất cả để quên đấy… Vào ban ngày thì dặn mình mạnh mẽ lên, bước tiếp đoạn đường chẳng còn anh yêu thương mà cũng chẳng có anh thỉnh thoảng ghé thăm nữa. Nhưng nếu ngày em trở về, bất ngờ mình gặp nhau thì sao anh nhỉ?
Anh ơi, lúc đó anh sẽ bắt gặp một cô gái tươi tắn quay về với một hoài bão và đam mê thực hiện những dự định của mình. Trong đó có một kế hoạch mà gắn với kỷ niệm của mình; vậy đấy, dự định tương lai của em lại vẫn có phần liên quan đến anh. Nhưng anh biết không, chỉ cần nghĩ cho kế hoạch đó thôi, em mới thôi không khắc khoải vì ý nghĩa của nó là “mang lại niềm vui” mà. Và bây giờ, nó mang lại niềm vui cho em để vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Nếu mình tình cờ gặp lại nhau, em sẽ lướt qua anh với nụ cười nở nhẹ trên môi, và khi đó mình trở thành người xa lạ…
Nhưng nếu, anh nhận ra em và bắt đầu bằng một câu chào xã giao.
Em sẽ trả lời rằng em khỏe và hạnh phúc vì bắt đầu thực hiện mơ ước của mình.
Nếu anh vẫn tiếp tục giữ liên lạc như mọi lần…
Lần này em sẽ từ chối và nói với anh rằng: em bận lắm và mình đã biết hết những điều cần biết rồi.
Chắc anh sẽ trách em sao lạnh lùng và chắc giận anh đúng không?
Em sẽ mỉm cười và trả lời rằng: chẳng biết là phải giận hay cảm ơn anh nữa… Anh của hai năm sau giúp em biết rằng anh cũng chỉ là con người tầm thường như bao người khác, anh yêu nhanh nên ra đi cũng nhanh chóng. Chỉ tại em đuổi theo hình bóng cũ và đặt niềm tin quá lớn vào ngày đó để cho rằng anh không thay đổi, không dùng những ước lệ tầm thường mà áp cho anh và anh vẫn là anh của gần một năm yêu em… Vậy đó, nó giúp em bước ra khỏi nỗi khắc khoải về anh của em, của mối tình đầu khờ dại…

Em không còn nuối tiếc mối tình đầu khờ dại vì anh của đam mê chẳng còn nữa (Ảnh minh họa)
Có lẽ anh cho rằng em nông cạn…
Ừ thì em nông cạn vì là con bé nhà giàu kiêu hãnh yêu mà chẳng biết nên đã không trân trọn yêu thương ngày đó, chẳng được như thiên thần của anh luôn ở bên anh khi anh thất vọng về em. Thế nên em và anh mỗi người một đường…
Có lẽ em nông cạn nên khi biết mình sẽ mất anh, đã cố gắng thay đổi để mong giữ anh lại, nhưng chẳng thể… Em nông cạn khi dù biết mình mất anh rồi, vẫn cố làm hết sức làm những điều mà khi còn bên nhau em đã chẳng thể làm… Và em cũng nông cạn lắm, khi ra đi hơn năm trời mà vẫn đau đáu về anh, vẫn tự trách mình khờ dại với những định kiến để không nhận ra tình yêu của mình và lạc mất anh…
Em nông cạn lắm cứ thẫn thờ khi thỉnh thoảng nhận được offline của anh, vẫn cứ tin mình vẫn có thể trở lại chỉ với vài từ ngắn ngủi "em ơi, anh nhớ em nhiều lắm", "anh yêu em nhiều lắm, em biết không". Thế đấy, vỏn vẹn vài từ có đủ sức mạnh xóa đi bao cố gắng, bao giận hờn, bao nhớ nhung dài đằng đẳng nơi xứ người, nhưng nó chỉ dài với em thôi còn với anh chỉ là vài ngày hay vài tuần lỗi hẹn vì anh bận. Anh biết em nông cạn thế nào khi dù biết anh bận, dù biết mình chỉ lấp khoảng trống khi anh đi công tác nhưng vẫn cứ hy vọng mà mong chờ. Nông cạn đến nỗi mắt đã thấy, đã để mình chứng kiến những điều hiển nhiên đó, đủ thông minh để đoán những điều anh chuẩn bị nói nhưng chẳng thắng nổi trái tim…
Em có nông cạn không khi bây giờ mới nhận ra điều này. Có lẽ anh chỉ yêu một phần con người của em giống với hình ảnh anh mang bao năm của những cuộc tình đổ vỡ, còn phần trẻ con, phần kiêu hãnh vì sự bảo bọc của gia đình, và phần lý trí lấn át bản năng phụ nữ đã làm anh chẳng thể vượt qua giận hờn, tổn thương mà bao dung cho em.
Nhưng mọi việc diễn ra như sự sắp bày, phải trải qua thế này thì đến lúc này em mới có thể thu xếp cho lòng mình. Em mới biết anh của một năm yêu em đam mê và hai năm yêu em bằng những kinh nghiệm từng trải, để mình không còn nuối tiếc mối tình đầu khờ dại vì anh của đam mê chẳng còn nữa. Em trưởng thành hơn, biết dũng cảm đấu tranh cho tình cảm của mình, nhưng vẫn sẽ yêu theo cách của con bé kiêu hãnh ngày đó, chỉ là không những nghĩ cho người mình yêu mà còn phải biết yêu và nghĩ cho chính bản thân mình nữa.
Bé Lười

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét