Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Come back to me

Có biết bao con đường nhưng tại sao anh vẫn đi trên con đường ấy. Có biết bao nhiêu người nhưng tại sao anh vẫn yêu em…? Ừ nhỉ, tại sao thế, tại sao biết là không thể, tại sao biết sẽ đau, rất đau mà vẫn cứ cố nhớ, cố níu kéo, cố hi vọng… để rồi lại tuyệt vọng, lại chán trường!








Đã nhiều lúc tự nhủ mình sẽ quên, phải quên. Thế nhưng nói và làm là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Lúc nói thì tràn đầy quyết tâm như thế mà làm thì 1 chút cũng không được. (Mọi khi mình quyết đón lắm mà). Có phải tình yêu làm cho con người trở nên yếu đuối như vậy???… Tự nghĩ thế rồi lại thầm phủ nhận nó, đâu phải ai cũng thế đâu. Có nhiều người khi yêu trở nên mạnh mẽ hơn, biết phấn đấu hơn mà…
Đôi khi nghĩ lại thấy mình chỉ giỏi đổ lỗi thôi, muốn nhận được nhiều niềm vui, hạnh phúc thì phải học cách cho đi, cũng như muốn thấy được cầu vồng ta phải biết chấp nhận những cơn mưa vậy. Muốn người ta hiểu mình thì mình phải hiểu người ta trước…Haiz… đạo lý đơn giản vậy mà giờ mới hiểu ra. Phải chăng chỉ đến khi mất 1 cái gì đó thì ta mới giật mình hối tiếc, có phải mọi mất mát đều đến và đi quá nhanh, còn trí thông minh của con người thường đến khi đã quá muộn???…
Anh cứ muốn em hiểu anh, vậy mà anh lại chẳng hiểu em. Những lúc em buồn, anh chẳng kề bên vỗ về, những lúc em cô đơn, những lúc em cần 1 ai đó nhất, anh cũng không ở bên. Ngày đôi ta gần nhau, anh đã không biết rằng, rằng anh là người may mắn khi anh có em trong cuộc đời anh, để đến bây giờ đây khi em xa mất rồi, thì anh mới biết đời anh đã mất luôn linh hồn.
Giờ chỉ biết tự trách bản thân thì đã quá muộn màng phải không em…?





Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét