Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Nỗi nhớ…..!


Lúc này cũng vậy, trời mưa thật lạnh, và tự nhiên tôi muốn ăn kem…  Thời tiết Sài Gòn luôn rất thất thường. Mưa đó rồi cũng nắng đó. Tôi đã không kịp nhận ra trời chuyển lạnh nhanh đến thế. Ngồi trong lớp, tôi bất giác run lên. Đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh, cảm giác lại càng thêm trống trải.



Tan học, lững thững bước đi, tôi dừng chân trước quán kem trên đường. Không gian đẹp, mà vắng lặng quá. Không giống với cảnh tượng tấp nập ngày thường. Tôi thích ăn kem, đặc biệt vào những lúc thời tiết thế này, để cảm nhận miếng kem xốp tan vào trong miệng, kèm theo vị ngọt và cái lạnh trải đều. Chẳng phải nếu ăn thứ gì thật lạnh, thì cái lạnh ngoài trời sẽ chẳng là gì nữa hay sao?
Thứ gì cũng vậy, cứ để tự nhiên, qua thời gian, sẽ từ nóng mà nguội lạnh dần… Tôi bước vào quán, ngồi vào góc yên tĩnh và gọi một ly kem. Từng thìa nhỏ đưa vào trong miệng, kí ức tôi theo đó tràn về…  Ngày ấy, tôi cũng hay nổi hứng bất thường. Cũng thích trời lạnh tìm đến quán kem, nhưng là với một người. Và cậu, bất cứ lúc nào như thế, đều không bao giờ từ chối tôi cả. Tôi vừa ăn vừa run, tay xuýt xoa vì lạnh. Cậu kêu tôi dừng lại, tôi cứ cứng đầu gọi tiếp. Cảm giác chọc cậu vừa lo vừa giận thật thú vị mà.
- Mũi cậu dính kem kìa! – Tôi tròn mắt chỉ chỉ. - Đâu? Thật à? – Cậu lúng túng đưa tay lên lau – Hết chưa? - Chưa! – Tôi lắc đầu, cậu lau tiếp, tôi vẫn lắc đầu. - Để tớ lau cho – Tôi nhe răng cười, và đưa tay lên mũi cậu, quẹt nguyên vệt kem vào đó.
Tôi cười khoái chí, cậu thì nhận ra mình đã bị lừa, mà chẳng làm gì được cả… Trời càng lạnh, kem càng lâu tan, càng có thể ngồi lâu với cậu, trò chuyện với cậu, chọc phá cậu nhiều hơn. Suốt những năm lớp 10, tình cảm của chúng tôi cứ lớn dần lên như thế theo những que kem ngày gió lạnh. Nhưng con đường nào rồi cũng có lối rẽ sang ngang. Tôi và cậu xa nhau. Môi trường sống khác biệt, cũng không có cơ hội liên lạc với nhau nhiều. Tôi cảm giác cậu trầm lặng hơn, trưởng thành hơn, còn tôi, vẫn là cô nhóc thích mộng mơ, hay nhí nhảnh. Một năm rồi, tôi trải qua những ngày đông thật lạnh mà không có cậu. Và cậu, có lẽ cũng chẳng còn ai bắt ăn kem và chọc phá như xưa.
Tình cảm, rất tự nhiên, cũng sẽ theo thời gian, theo khoảng cách mà nguội lạnh dần. Tôi mải mê suy nghĩ mà không nhận ra ly kem vẫn còn đầy, vẫn cứng, và vẫn lạnh. Tôi cầm lên, áp nó vào giữa hai lòng bàn tay, cố chịu hơi lạnh tỏa ra. Chỉ mong nó sẽ ấm hơn một chút, mềm hơn một chút. Tôi thích ăn kem lạnh, nhưng bây giờ, chẳng thể chịu lạnh thêm được nữa. Đồ ăn, có thể tự nhiên mà nguội lạnh, nhưng đâu thể tự nhiên mà ấm lại đây…
Gió vẫn thổi thật lạnh, và tôi chợt nhận ra rằng: Không phải tôi muốn ăn kem, mà tôi muốn gặp cậu, muốn trò chuyện, muốn vui đùa cùng cậu, muốn cùng cậu xua đi cái lạnh này. Nhấc điện thoại lên, tôi tìm dãy số của cậu. Có thể lúc này cậu không thể nghe điện. Nhưng nếu cậu nhấc máy, tôi sẽ nói với cậu điều này… - Trời lạnh lắm! Cậu… còn muốn ăn kem nữa không?


Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét