Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Khoảng lặng trong tim


Mùa hè thân thương không chỉ với tiếng ve râm ran kết thành bản giao hưởng ngọt ngào, không chỉ vì màu vàng của nắng, màu đỏ của phượng hay màu tím bằng lăng...
Mà muà hè bắt đầu biết yêu yêu, thương thương  một ai đó. Khi bạn cảm thấy  trái tim mình đang rung động, nghĩa là bạn đang lớn chăng.

Lớn thật, sắp qua 12 năm đèn sách rồi còn gì, và nó không tưởng tượng nổi, kết thúc năm học là đợt cảm nắng nhẹ với tên bạn học cùng lớp, ngồi cùng bàn, lại là tên chuyên gây phiền phức cho nó ấy chứ.


Cuối cấp, cả lớp lại nhôn nhao lên mấy vụ liên hoan, truyền tay nhau ghi lưu bút, nào là cái Hạnh khoe mới mua một cuốn sổ xinh xinh có hình các thần tượng, thằng Đạt với quyển sổ màu đen da, và nó để ý thấy tên Quân khó ưa ngồi cạnh cũng có cuốn lưu bút màu đất, ép hình cỏ bốn lá, nhìn có vẻ cổ cổ.

Chính điều này khiến nó chú ý, kỳ lạ hơn khi ai ai cũng chuyền tay nhau ghi ghi ngoáy ngoáy đủ thứ mà tên Quân này vẫn không thấy động tĩnh gì. Phải thú nhận rằng nó trông giống sổ tay ghi chú hơn bởi lẽ lúc nào cũng có mặt trên tay của hắn.

Hơi tò mò nên nó quyết định liều một phen xem thử bên trong đấy chứa gì. Đến giữa buổi học , mọi người xuống căng tin ăn điểm tâm, nó lấy cớ đau bụng ở lại trông lớp. Chỉ còn mình nó, nhìn quanh cho chắc chắn rằng không còn ai, nó khều nhẹ cuốn sổ dưới ngăn bàn, lật từng trang chờ đợi.

Một, hai, ba trang,... tất cả đều giấy trắng, chán nản định gấp lại thì bất chợt có tờ giấy rơi ra, tò giấy có mùi mực thơm mà nó rất thích. Có lo sợ, có hồi hộp nhưng ngạc nhiên thì nhiều bởi lá thư “gửi cô bạn nhỏ” đề cập đến nó.

Biết là mọi người sắp trở lại lớp nhưng nó vẫn cố nán đọc tiếp, khi vài bạn vào lớp thì nó mới ngẩn ngơ trả cuốn sổ về chỗ cũ. Tuy không đọc hết nhưng rõ ràng tên Quân này thật ngốc xít, cậu ta thích nó sao lại hay kiếm cớ gây gổ với nó. Im lặng chờ đợi vì tin rằng lá thư tỉnh tò ấy sẽ được chuyển đến tay nó. Khỏi nói trong lòng nó khấp khởi như thế nào.

Qủa đúng như nó nghĩ, sau buổi chia tay lớp, Quân nắm tay nó kéo lại bảo có chuyện muốn nói. Lần đầu tiên một đứa con trai nắm tay nó làm nó thẹn đỏ hết mặt. Quân cũng thế, sự bối rối dễ thương của cậu ấy lần đầu tiên được thấy khiến nó phì cười, để rồi khi nghe nó thú nhận là đọc trộm thư trước đó thì Quân còn ra vẻ luống cuống hơn. Đặt nhẹ cỏ bốn lá đã ép lastic cẩn thận lên tay nó, Quân nói: “may mắn nhé!”, rồi vụt chạy mất.

Chiều chầm chậm rớt xuống sân trường, nắng nhạt dần, chỉ còn lại vài cánh phượng lác đác rơi, nó ngẩn ngơ nhìn lại ngôi trường thân yêu, giấu vội thứ gì đó vào túi áo, bước đi trong khoảng lặng mùa hè.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét