Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Dấu chân kỷ niệm


Tuyết vẫn rơi nhiều lắm phải không em?
Em còn thấy vết chân anh để lại
Để cho em bước lên khỏi lạc lối
Con đường mòn trở về nơi ấm êm.
Em yêu ơi! Bởi vì anh nhớ em
Nhớ em lắm không làm sao chịu nổi
Đừng nói anh hỏi chi ngây ngô vậy
Bao mùa tuyết rơi rồi ta xa nhau,
Anh nơi này mà em mãi nơi đâu
Phương trời ấy em có còn thương nhớ
Người con trai tóc đen sứ lạ
Mà em yêu như chính bản thân mình.
Đừng trách anh, bởi mỗi sáng bình minh
Anh thức dậy nhìn về khung cửa sổ
Mà cứ ngỡ như còn em đâu đó
Và mong sao tuyết vẫn cứ rơi đầy!
Để rồi cho ta tay lại trong tay
Em bước lên dấu chân anh phía trước
Dấu chân một thời không sao quên được
Chẳng khi nào là không có đôi
Giờ quá xa_khoảng cách_bầu trời
Em làm gì mỗi khi qua lối cũ
Có dấu chân nào để cho em bước nữa
Khi nơi ấy giờ này không anh
Thương nhớ lắm người con gái mắt xanh
Xa xôi quá biết ngày nào gặp lại
Bình yên nhé nơi phương trời xa ấy
Có dấu chân anh, đâu đó vẫn quanh em
Ngô Quý Dũng
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét