Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

Vẫn mãi là màu nắng

Sao anh cứ hoài nghi chi việc có mang lại hạnh phúc cho em hay không?


Anh biết không, khi nhớ lắm chẳng biết làm gì em lại mở bản đồ ra tìm chút gần gũi giữa hai miền, thấy hai miền Nam - Trung cách nhau chưa đầy gang tay mà ta xa nhau cả hàng ngàn cây số. Trong lớp học gần 90 người còn có một kẻ giống anh thì trong đất nước gần 90 triệu dân này có bao nhiêu người giống nữa để khi vô tình lướt qua em phải ngỡ ngàng vì màu áo, mái tóc, nét mặt đã tưởng chừng như rất quen thuộc, tưởng chừng như vĩnh cửu ai ngờ thành vời vợi.

Anh biết không, bây giờ làm gì em cũng nhớ anh. Khi viết phải ngập ngừng trước những con chữ khó, em lại nhớ anh. Nhớ lúc trước khi đắn đo trước những câu hỏi của em, anh đều phán một câu khiến em chào thua: “tùy”. Ui chao! Anh “phát xít” vô cùng mà sao em không cãi lời được nhỉ?

Miền Trung trở lại với trời xanh và nắng vàng. Nắng đến khô da rán thịt nhưng không thiếu những ngày trời mưa thối đất, thối cát, mưa không thấy mặt trời, không tìm ra một tia nắng dù là yếu ớt...Em lại nhớ anh cồn cào gan ruột. Mới đây thôi, mưa thế này ta vẫn cùng nhau... Vậy mà giờ... Xa nhau lại nghe lòng mình như ai vò xé khi biết rằng còn lâu lắm mới được gặp lại nhau. Em sợ lắm anh ơi, tự dưng em sợ lắm. Sợ trở thành nhân vật của mình bởi tháng ngày khắc nghiệt.


Hạnh phúc hay bất hạnh là do mình tạo ra chứ đâu phải trên trời rơi xuống (Ảnh minh họa)

Vậy đó, thời gian vô ý làm con nguời ta hữu tình. Em đứng trước anh nhưng chưa bao giờ lí trí thắng con tim dù khoảng lệch của chúng ta người ngoài nhìn vào cứ bảo có kê đến mấy cũng không bằng! Mà em có quan trọng việ đó đâu anh, duy chỉ có tham vọng là có được anh dù chỉ một ngày, một tháng, một năm... rồi anh sẽ bỏ lại em bơ vơ giữa dòng xoáy cuộc đời mà đi về nơi nào xa lắm.

Nhưng em tin vào sự nhiệm màu của tình yêu như nắng dù ở cực Nam hay cực Bắc quả địa cầu đều không màu, không vị mà sứ mạng thiêng liêng vẫn mang lại sự ấm áp cho toàn nhân loại. Vậy mà bây giờ mình đã xa nhau, vội vàng và đột ngột như cung đàn đang căng theo cung bậc bỗng dưng đứt đoạn chứ không có sự dùng dằn báo trước.


Mùa đông đang đi qua anh thấy không. Cơn mưa, gió rét, nỗi buồn. Mùa xuân đã đến. Nắng vàng, hoa nở, chồi non. Tất cả đều rực rỡ xanh tươi như mật ngọt mà sao con tim em chát đắng khi nghĩ đến anh. “Tùy”! Giá như không phải từ đó mà là một lời hứa, một câu khẳng định, như vậy thôi sẽ giúp em xóa tan mọi băn khoăn, tiếc nuối. Sao anh cứ hoài nghi chi việc có mang lại hạnh phúc cho em hay không? Hạnh phúc hay bất hạnh là do mình tạo ra chứ đâu phải trên trời rơi xuống. Với em, hạnh phúc là được bên anh. Bây giờ nơi ấy có đổ cả trời sao lên từng đoạn đường trưa lóng lánh? Nơi ấy nỗi nhớ có làm anh ngớ ngẩn đến nhớ trước quên sau? Giữa hai đầu xa cách, mọi sự vật, sự việc có thể khác nhau, nhưng anh thấy không: màu nắng vẫn vẹn nguyên không bao giờ thay đổi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét