Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Ngày chếnh choáng



Ngày chếnh choáng, ta chìm vào dĩ vãng lượm nhạt trong cái đống đổ nát rêu phong. Còn lại gì ngoài những đắng cay bờ môi, lệ sầu rơi vãi trên cung đàn khúc nhạc bi.

Ngày chếnh choáng, đưa ta về miền kí ức dĩ vãng vụn vỡ. Nơi ấy, ta đã vẽ lên cuộc đời mình bằng nghĩ suy non nớt của cô gái mười tám đôi mươi. Ta nghĩ cuộc đời ta sẽ đẹp, sẽ bình yên như trang giấy trắng học trò. Bản tình ca lãng mạng sẽ ru ta vào giấc mơ thiên đường tình ái. Sẽ cho ta một tình yêu vĩnh cửu như loài hoa bất tử. Cho ta một gia đình nhỏ bé thôi nhưng rất đỗi bình yên mỗi khi ta về. Cuộc đời ta sẽ rất đỗi bằng phẳng và bình yên. Và ngày chếnh choáng ta vỡ mộng, ta thấy những góc cạnh cuộc đời lắm bi ai.
Ngày chếnh choáng, ta nhận ra tâm hồn mình đã mất đi cái hồn nhiên ngây ngô, khờ khạo cái thủa trăng tròn. Đôi mắt cứ ngỡ sẽ ít lệ rơi nhưng màu đượm sầu thường ngự trị trong đôi mắt ta. Ta nhếch môi, mỉm cười cho ngày chếnh choáng nhận lấy vị mặn chát thường ngai ngái nơi cổ họng. Vì đâu, vì cái dòng đời đẩy đưa, vì ta lỡ xây cuộc đời mình đẹp như tranh vẽ.
Và ngày chếnh choáng, ta rảo bước chân mình trên nét cung bậc mình đi qua. Ôi! Đôi chân ta thấy có máu đỏ, thấy xót khi chạm phải vị mặn của sóng đời. Và ta thấy bàn chân ta, có đốm màu vàng nhạt hơi cưng cứng, hình như đó là vết chai sạm do ta đi chân trần quá lâu. Nghĩ thế lại hay, những vết chai sạm ấy sẽ chẳng có cây kim nào có thể làm ta đau. Vì nó, đã được ta tiêm cho loại thuốc gây mê có tên là chai lì. Chẳng đau chút nào, mặc cho những cây kim ấy chọc chạch ta chẳng đau đâu.
Ngày chếnh choáng, ta nhận ra bàn tay ta đã thô ráp nên để cầm nắm chắc thứ gì cũng rất khó. Và rồi ta chấp nhận nhìn cái mình yêu, cái mình thương, mình quý rời xa khỏi bàn tay khô ráp của ta. Thôi thì… hãy đi về một nơi có bàn tay mềm mại có thể ôm mi, nâng niu mi nhé.
Ngày chếnh choáng, ta nhận tại sao ta phải rơi sầu vì cái không thực, vì cái hư vô mong manh như nàn sương trắng. Rồi nắng ấm sẽ làm chúng tan đi và biến mất. Nắng ấm sẽ làm tan chảy cái giá băng trong cái hồn của kẻ chếnh choáng vì thế thái nhân tình.
Ngày chếnh choáng, dậy ta phải biết quên đi cái sầu, quên đi cái vô thực và buông tay cái không thuộc về mình.
Ngày chếnh choáng, ta nhận ra dáng hình ấy chưa phai, nhưng đang mờ dần. Một ngày không xa sẽ biến mất đi về miền cát bụi. Chỉ còn lại hạt cát thong dong một góc miền kí ức xa xôi.
Thôi nhé, ta khép lại cái ngày chếnh choáng u sầu. Ta khép lại đôi mắt để ngăn giọt lệ tuôn rơi. Thôi nhé! Chếnh choáng đến đây thôi, thế đã là đủ sầu. Và ngày mai sẽ là tia nắng mới, là ánh bình minh dịu dàng ru ta vào ngày xanh. Sẽ không còn màu lệ, ta sẽ chạm vào màu xanh của niềm tin và hy vọng và ta sẽ bình yên.
Tạm biệt nhé! Ngày chếnh choáng của cái mớ hỗn tạp của cuộc sống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét