Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Yêu thương lần nữa

Anh đến với em sau sự đổ vỡ của mối tình đầu. Vượt qua nỗi sợ hãi em đồng ý quen anh. Em nhớ đã lâu lắm rồi em không có một bờ vai để dựa vào, không có một vòng tay để yêu thương, không có một người để chờ đợi, không có một ánh mắt để quan tâm…




Em lạc lõng và cô đơn trong cái thế giới do em tạo ra. Em cố gắng thu mình lại với cuộc sống này, em ít nói hơn, ít cười hơn nhưng lại hay khóc, hay giận hờn vu vơ, hay ngồi lảm nhảm một mình như đứa tự kỷ. Em cố gắng để mọi người không hiểu em và tránh xa những cuộc vui của bạn bè…Nhốt chặt mình với ký ức của tình đầu và tự hứa sẽ không bao giờ Yêu-Thêm-Lần-Nữa. Thắm thoắt cũng được hơn ba năm kể từ ngày chia tay mối tình đầu ấy, cảm xúc của em dần chai sạn theo năm tháng. Em không còn tin vào bất cứ người con trai nào, em sợ mỗi khi có người đến bên em và thì thầm với em rằng: “anh thích em…” hay “yêu anh em nhé…”. Nỗi sợ ấy lớn theo em từng ngày khi em hiểu đằng sau những câu nói đó là lời cá cược với bạn bè, hay vì những ham muốn bình thường của họ…
Nhiều người vẫn nói em chảnh, nói em kiêu, nói em khinh người…nói em nhiều lắm bởi em không bao giờ quan tâm hay đáp trả sự quan tâm của người khác dành đến cho em. Em mặc kệ, ừ thì là em thế đấy, em thà là thế còn hơn ảo tưởng anh ạ….Em đã sống như vậy trong suốt một thời gian dài
Cho đến…một ngày…em nhận được mail anh qua một trang web xã hội…Em bất ngờ vì những gì anh viết cho em trong bức thư đó, thật sự là em đã rất tức giận nhưng không hiểu sao em lại đọc nó đến cả trăm lần và rồi cũng trả lời mail anh? Cho đến bây giờ em cũng không thể tin mình đã làm điều đó anh ạ. Có lẽ do Người viết bức thư đó rất đặc biệt, rất khác người… một bức thư không quá dài nhưng viết đủ những gì anh mong muốn ở em… Kỳ lạ một điều rằng càng đọc em lại thích thú với người viết bức thư này. Em quyết định mình phải gặp cho bằng được anh-chủ nhân của bức thư.
Sau vài lần nói chuyện qua yahoo thì em cũng có thể hẹn anh một cuộc gặp, em đã thức trắng đêm hôm đó vì cảm giác vui mừng, hồi hộp, lo lắng và mong chờ…Em tưởng tượng về anh trong giấc mơ của mình: anh thế nào? Tại sao anh lại tự tin về bản thân mình đến thế…? Nhưng song hành với những cảm xúc đó em còn cảm nhận được ở anh sự thẳng thắn và chân thành qua từng câu nói…Em bắt đầu tin những gì anh nói, em xóa hồ sơ của mình trên trang Web ấy ngay cả khi em chưa gặp anh, em bắt đầu mong chờ mỗi tối đến để online với anh, nói chuyện với anh, em lại cười, lại vui… nhờ anh nên status trên facebook của em bắt đầu có những câu nói đại loại như: “Và con tim đã vui trở lại…” hay đơn giản chỉ là ” Vui…” vậy thôi…


Nhờ anh em bắt đầu mong cho thời gian qua đi nhanh thay vì cầu mong nó trở lại như trước kia….
Ngày mình gặp nhau, không lãng mạn, không đèn nến…nhưng lại rất ấm cúng, sự ấm cúng mà lâu lắm rồi em không cho phép bản thân mình nhận lấy từ người con trai khác. Em vạch ra nhiều điều không được làm khi gặp anh nhưng em đã để cảm xúc lấn át lý trí của mình, em mặc nhiên nhận lấy niềm vui anh mang lại, không chút tính toán hay so đo được mất. Bên anh, em thấy mình bình yên và hạnh phúc đến lạ thường… Bên anh, em không sợ hạnh phúc ấy sẽ bay xa tầm tay…Bên anh, em được nghe những bài hát mình thích do chính anh hát…
Em giật mình, hình như khóe mắt em cay cay khi chúng ta chia tay, hình như em lưu luyến ánh mắt và bờ môi của anh mà không muốn về… Em thấy nhớ anh nhiều hơn, nhớ đến quay quắt anh ạ…Rồi em sợ mình yêu anh, thật sự em rất sợ, em nghĩ về anh nhiều hơn, em không dám buông tay anh ra vì em sẽ ngã…Em chọn cách im lặng và ở bên cạnh anh, chọn cách im lặng và chịu đựng lúc cần anh đến và lúc không cần em phải ra đi…
Nhưng em sẽ không buồn, không giận, không tiếc nuối vì nhờ anh mà em được Yêu-Thêm-Lần-Nữa ! Anh sẽ không trách và giận em chứ vì em lỡ yêu anh mất rồi? Cảm ơn anh vì nhờ anh mà em hiểu rằng: dành ba năm để thương nhớ 1người là thời gian quá dài nhưng một tháng để yêu một người là hạnh phúc thế nào?
Tuy anh không phải là tình đầu hay tình cuối nhưng anh là người kế tiếp trong cuộc đời em thế nên em sẽ nhớ anh nhiều lắm.
Cảm ơn người ấy đã bỏ rơi để em được gặp anh và yêu thương anh thêm lần nữa…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét