Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Ngọn gió thoảng qua


Em tự nhủ có bao giờ anh nhớ đến em chưa? Hay em chỉ là một ngọn gió nhẹ thoảng qua anh, quá nhẹ đến nỗi chẳng có thể làm anh có chút cảm giác gì.

Vô tình em biết đến anh, và là người an ủi anh khi anh đang thất vọng và chán nản. Lần đầu tiên em quen anh tình cờ như thế. Rồi những lần trò chuyện giúp em và anh hiểu thêm về nhau, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để em lắng nghe và chia sẻ.

Anh không hiền lành như lần đầu em gặp. Anh cá tính, tự tin hơn những gì anh nói. Anh trân trọng bạn bè và làm việc có nguyên tắc. Anh sẵn sàng an ủi bạn bè, tuy không bằng những lời lẽ dễ nghe, nhưng em nhận thấy sự khác biệt của anh, không sáo rỗng, xã giao, câu nệ, mà là lời anh nói lên từ chính suy nghĩ của mình.
Anh à, anh thật giỏi che đậy bên trong. Chả bao giờ em thấy anh buồn. Dường như anh lúc nào cũng muốn là người gợi chuyện để đùa, hay khơi màu những trò tinh quái. Có lúc em nghĩ, anh đang tự che đậy cảm xúc, hay anh là một người vô tâm đến thế. Anh nói chuyện với em nửa thật nửa đùa. Em không biết trước giờ anh có bao giờ nghiêm túc với bất kì người con gái nào chưa, nhưng đối vói em, thái độ của anh vừa làm em phải nghĩ nhiều.

Anh tự tin với chính mình và có lúc em thấy với anh, em chẳng là gì cả. So với anh, em chả đáng để so. Bạn bè anh nhiều không kể hết, em chỉ là một người tình cờ quen trong số đó. Một trò đùa cợt chăng? Anh vẫn đùa với nhiều người mà. Trước giờ có bao giờ anh nghiêm túc? Em tự nhủ có bao giờ anh nhớ đến em chưa? Hay em chỉ là một ngọn gió nhẹ thoảng qua anh, quá nhẹ đến nỗi chẳng có thể làm anh có chút cảm giác gì.

Mình đang rất phân vân, mọi người ạ! Tâm sự của một cô gái đang rối bời. Nên nói với anh hay không, và liệu con người như thế có đáng để mình nhớ hay không? Xin cho mình một lời khuyên. 
Dã Quỳ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét